Vừa sinh 3 ngày chồng đã bắt ký đơn l/y hô/n ngay trong bệnh viện, vợ đồng ý nhưng lẳng lặng làm một việc khiến chồng phải q//uỳ g//ối x//in th//a…

Lan kết hôn năm 26 tuổi, khi tình yêu còn ngọt ngào và những lời hứa hẹn vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô tin chồng là bến đỗ an toàn, là bờ vai vững chắc để mình nương tựa cả đời. Nhưng đời vốn chẳng như mơ. Khi Lan mang thai, chồng cô bắt đầu thay đổi. Anh hay đi sớm về muộn, ít khi hỏi han vợ, thậm chí còn cáu gắt vô cớ.

Lan tự an ủi rằng do anh áp lực công việc. Cô âm thầm chịu đựng, nuôi hy vọng khi đứa con ra đời, gia đình sẽ lại gắn kết. Nhưng hy vọng ấy đã vụn vỡ chỉ 3 ngày sau khi cô sinh nở.

Trong căn phòng bệnh còn vương mùi thuốc sát trùng, Lan đang ôm đứa con đỏ hỏn thì chồng bước vào, lạnh lùng đặt một tập giấy trước mặt:
– Ký đi. Đây là đơn ly hôn.

Lan ngỡ ngàng, tim nhói lên như có hàng nghìn mũi dao đâm. Mới sinh chưa đầy ba ngày, cơ thể còn đau đớn, vậy mà người cô tin tưởng nhất lại nỡ lòng làm điều ấy.

– Sao lại là lúc này? – Lan run run hỏi.
Anh ta lạnh lùng đáp:
– Chúng ta không hợp nhau. Tôi muốn giải thoát. Con tôi sẽ chu cấp, cô đừng lo.

Lan im lặng. Nước mắt trào ra, rơi xuống gương mặt non nớt của con. Cô cắn chặt môi, tay run run ký vào tờ giấy, để lại ba chữ cái tên mình như dao cứa vào tim.

Nhưng Lan không gào khóc, cũng không níu kéo. Cô biết, người đã muốn rời đi thì chẳng có sợi dây nào giữ lại được. Tuy vậy, trong tận đáy lòng, cô quyết làm một việc: bảo vệ con và chính mình.

Những ngày sau đó, Lan dốc toàn bộ sức lực ghi chép lại nhật ký mang thai, nhật ký sinh nở, tất cả những khó khăn mình đã trải qua. Cô âm thầm gom góp bằng chứng về sự thờ ơ, vô trách nhiệm của chồng để nộp lên tòa, nhằm giành quyền nuôi con. Lan nói với bản thân: “Anh có thể bỏ rơi tôi, nhưng không được phép bỏ rơi đứa trẻ này.”

Thời gian trôi, Lan một mình bươn chải nuôi con. Những tháng ngày đầu cực khổ vô cùng: nửa đêm con khóc, cô vừa ôm con vừa tranh thủ làm việc online để kiếm tiền sữa. Có lúc chỉ ăn cơm chan nước mắm để dành tiền mua thuốc cho con. Nhưng càng khó khăn, cô càng mạnh mẽ.

Lan đăng ký học thêm các khóa ngắn hạn về kinh doanh online, rồi mở cửa hàng nhỏ bán đồ mẹ và bé. Nhờ sự chăm chỉ, cửa hàng dần nổi tiếng, khách hàng ngày một đông. Chỉ sau vài năm, Lan đã có thu nhập ổn định, mua được căn nhà nhỏ để hai mẹ con an cư.

Trong khi đó, người chồng cũ lại rơi vào cảnh nợ nần. Anh ta đắm chìm trong những cuộc vui, làm ăn thua lỗ, công việc thất bát. Và rồi, trớ trêu thay, một ngày kia anh ta tìm đến Lan.

Người đàn ông từng lạnh lùng bắt vợ ký đơn ngay trong bệnh viện giờ đây đứng trước cửa nhà, dáng vẻ tiều tụy. Khi gặp con, ánh mắt anh ta ánh lên sự hối hận. Anh quỳ xuống, nghẹn ngào:
– Anh xin em… cho anh một cơ hội. Anh đã sai, rất sai.

Lan lặng lẽ nhìn, trong tim dậy sóng. Hình ảnh những ngày tháng đau đớn ở bệnh viện ùa về, nhưng rồi ánh mắt trong veo của con khiến cô bình tâm lại. Cô cất giọng bình thản:
– Ngày anh ép tôi ký đơn, tôi đã chết đi một lần. Nhưng nhờ vậy tôi mới sống lại mạnh mẽ hơn. Tôi không cần anh phải trả giá bằng lời xin lỗi. Thứ duy nhất tôi muốn là anh hãy làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Người chồng cúi gằm mặt, giọt nước mắt lăn dài. Anh hiểu rằng, thứ anh đánh mất không chỉ là một người vợ, mà còn là niềm tin, là mái ấm đã từng có.

Lan khẽ bế con vào lòng, dịu dàng nói:
– Tha thứ không có nghĩa là quay lại. Tha thứ là để tôi được nhẹ nhõm, và để con có một người cha đúng nghĩa.

Từ hôm ấy, người chồng cũ bắt đầu thay đổi. Anh chu cấp, dành thời gian cho con, dù không còn được sống chung. Còn Lan, cô tiếp tục cuộc sống độc lập, tự tin và đầy nghị lực.

Mười năm sau, Lan đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt, con trai cũng trưởng thành khôn ngoan. Nhìn lại chặng đường, cô biết rằng quyết định “lẳng lặng làm một việc” ngày ấy – giành quyền nuôi con và xây dựng cuộc sống riêng – chính là cú đáp trả mạnh mẽ nhất. Nó khiến người đàn ông kia phải quỳ gối hối hận, còn cô thì ngẩng cao đầu, sống một đời đầy kiêu hãnh.